Những gã đàn ông “mặc váy” chốn văn phòng

Những gã đàn ông “mặc váy” chốn văn phòng

Có một hôm, cô bạn của tôi, chắc ấm ức quá, lên facebook “giật” status thế này, tôi đọc mà phì cười: “Tìm mua váy! Cần tìm: loại váy dành riêng cho đàn ông cao trên 1m70, đẹp trai bóng bẩy, sức rộng vai dài, thậm chí một số chỗ to hơn kích cỡ bình thường! Yêu cầu, váy mặc vào làm sao nổi bật lên cá tính: Thường xuyên tranh công trạng với đàn bà, đùn đẩy việc cho gái đẻ, quá kém ga lăng và suốt ngày lảm nhảm những chuyện không liên quan đến mình. Ai có xin liên hệ số điện thoại…, bao nhiêu cũng chấp nhận bỏ tiền ra mua”.

 Tôi hiểu, cô đang bực bội về mấy anh nam giới trong phòng làm việc. Bạn tôi kể ra cũng rất chua ngoa, nhưng không phải là không có lý. Tôi cũng rất nhiều khi dị ứng, cũng thất vọng với đàn ông ở cái nơi làm việc của tôi. Nhiều người trong số họ lười nhác, tị nạnh với đàn bà quá mức, thiếu thốn cả những sự cảm thông tối thiểu. Kể ra cũng là bởi đặc thù công việc, công ty chúng tôi đảm nhận công việc thiên về chữ nghĩa, sổ sách nên đám đàn ông cũng hơi nữ tính. Nhưng thông cảm thì vậy chứ thâm tâm, chúng tôi cũng thấy thất vọng vô cùng.

Cái đồng hồ ở phòng làm việc của tôi, nó chết đã hai tuần nay nhưng vài anh nam giới trong phòng, không ai có ý định thay pin. Thật ra thì việc thay pin không khó với phụ nữ, nhưng chị em chúng tôi mặc váy đi làm mà bắc thang trèo lên trông thật khó coi. Với lại thật lòng cũng muốn để anh các thể hiện, để biết là dù ít ỏi thì những đồng nghiệp nam giới vẫn có tí tình cảm, có sự ga lăng với chị em phụ nữ trong phòng. Nhưng không hề thấy suy chuyển gì. Cái đồng hồ chết sờ sờ ra đấy, mỗi lần ngẩng lên là một lần ức chế. Chán quá đành bảo nhau đợi giờ nghỉ, không ai để ý thì mặc váy cũng đành chấp nhận trèo lên mà thay pin. Mà cái đồng hồ chỉ là chuyện gần nhất, còn lại thì tất cả những việc chung trong phòng, từ lâu rồi, chị em chúng tôi vẫn lo toàn bộ. Bình nước hết, chị em nhờ vả, hỏi han tử tế mà anh nào cũng đều có lý do: bận làm nhanh cho sếp ký cho xong, bận đi ngay không khách hàng đang đợi, bận này bận kia… Cuối cùng, cái bình nước to đùng, nặng đến 20kg cũng để chị em hè nhau khiêng đến, đặt lên máy lọc nếu không muốn khát khô cổ mấy ngày liền.

Những buổi cơm trưa, đám đàn ông chỉ tranh thủ rủ nhau chuồn mất, đồng hồ chưa đến giờ nghỉ họ đã đi tít ra đầu phố. Có hôm, chị em phụ nữ cố chút việc cho xong, không ra ngoài ăn được, đành bảo nhau, thôi úp tạm mì tôm. Mấy anh em nam giới nghe thấy rõ ràng, nhưng vì việc của họ đã xong nên họ nháy mắt nhau, chuồn thẳng. Không một ai ngoái cổ lại hỏi xem chúng tôi có cần mua hộ chút đồ ăn không. Chúng tôi thấy họ hớn hở chuồn nhanh như được quà, mấy người phụ nữ chẳng ai bảo ai, thở dài thườn thượt.

Những gã đàn ông “mặc váy” chốn văn phòng

Nhưng thế cũng mới là một vài những điều nhỏ nhặt hàng ngày, còn trong công việc thì hết nói. Họ tính sổ, ghi nợ không sót một ngày nghỉ, một giờ nghỉ nào của họ, còn đám đàn bà chúng tôi thì cứ bị “quên” một cách thản nhiên. Cứ hễ có lịch đi trực cuối tuần là y như rằng hết anh này đến anh kia nhờ vả đám đàn bà con gái đi trực hộ với đủ cả trăm nghìn lý do. Nhờ vả nhiều quá không trả được hết lịch, họ thậm chí còn thản nhiên mặc cả với đám đàn bà, là anh sẽ làm giúp em việc nọ việc kia, với điều kiện trừ dần vào những buổi em đã trực hộ anh, coi như anh em mình hết nợ! Ừ thôi thì trừ, nhưng cái cách mặc cả dẻo quẹo ấy, nó làm cho chúng tôi… hết hứng! Hết muốn coi họ là đàn ông trong phòng. Chưa kể đến chuyện, đã là ngoài giờ làm việc thì tuyệt đối không bao giờ gọi được cho họ một cuộc điện thoại nào. Tôi biết có người còn đổi sim điện thoại. Vẫn biết ngày nghỉ là của họ, nhưng vì tính chất công việc, theo nghề nào thì cũng phải biết chấp nhận cái khó của nghề ấy, đám đàn bà chúng tôi dù bận rộn gia đình chồng con vẫn có trách nhiệm với công việc được thì họ, vì lý do mà trốn tránh hèn nhát đến như vậy?

Chưa kể, họ rất thích túm tụm bàn tán về đám đàn bà. Cô này mông to, cô kia độn ngực, cô này nói chuyện điện thoại với chồng ngọt như khoai nướng, cô kia dạo này cứ trông trông ngóng ngóng email, hệt như có bồ. Tôi nghe được loáng thoáng những câu chuyện ấy mà chỉ muốn than trời. Thậm chí có lần, tôi đã phải góp ý với các anh nam giới, trong một cuộc họp phòng, mong các anh đừng quá cá nhân, vụ lợi với chị em phụ nữ, đừng chỉ coi lợi ích của mình là quan trọng. Mà chẳng hiểu sao, với nhân viên quèn thì họ coi rẻ thế mà với sếp – cũng là phụ nữ thì họ ga lăng không chê vào đâu đươc. Từ chuyện đi mua cafe đến chuyện xách túi cho sếp khi đi du lịch, họ thậm chí còn xun xoe, tranh nhau để làm cho ra vẻ. Họ tranh thủ cơ hội gần gũi sếp để tị nạnh nhau từng cái giấy khen của công đoàn, từng lần tuyên dương trách nhiệm, tranh thủ để người này nhận xét tiêu cực về người kia…

Tôi đã từng nghe một cô bạn, nói về quyết định làm mẹ đơn thân của mình, rằng, đàn ông xung quanh cô, từ những người có tiền, có địa vị chức vụ cho đến đám bạn bè, hầu hết chỉ để hẹn hò, lên giường, hoặc tán gẫu những câu chuyện vui vui. Chứ đừng dại hi vọng ở họ sự kiên trì, thành tâm hay biết hi sinh. Tiếp xúc ngay trong công việc đã thấy họ chẳng giỏi giang gì, lại còn lộ ra cái kém cỏi, nhỏ nhen, thì không thể nương tựa vào họ được. Cô bảo, biết thế nên thôi, có bầu thì tự đẻ tự nuôi chứ thâm tâm đã thấy không nể phục thì gọi người ấy là chồng lắm! Thật ra, trên đời không phải là không có đàn ông tốt, chỉ là họ quá ít xuất hiện ở văn phòng thôi.

 

Dạ Thảo
 

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.