“Phụ nữ Việt chịu đựng và chấp nhận nên ngoại tình mới nở rộ!”

Trước những tranh luận trái chiều về chuyện ngoại tình, đặc biệt là quan điểm của tiến sĩ Việt Anh “Vợ không có quyền lên án người thứ 3 cướp chồng”, Tâm Phan đã lên tiếng bày tỏ quan điểm của mình và chia sẻ những thông tin hữu ích về chuyện ngoại tình ở phương Tây.


Nhà văn Tâm Phan

Tây cũng ngoại tình nhưng phải lén lút

Ở một góc oái oăm nào đó tôi thấy TS Việt Anh có lý ở 1 điểm (1 điểm thôi nhé). Đó là: “hôn nhân một lần là mãi mãi” + “chung thủy tuyệt đối” không phù hợp với bản chất của loài người.

Khi ta chấp nhận thực tế này thì cái nhìn của ta sẽ khác đi. Tại sao Tây li dị như thay áo, lấy 5-7 đời chồng là bình thường trong khi người Việt Nam mới li dị 1 lần là thôi coi như đời bỏ đi. Kẻ cười người chê khác gì đồ phế thải, ma nó thèm lấy.

Nhiều phụ nữ Việt cứ cắn răng chịu đựng chồng bồ bịch vì sợ con không cha, sợ mang tiếng gái mấy đời chồng, sợ này sợ nọ. Chính vì vậy họ trở nên cay đắng và khắc nghiệt với kẻ thứ 3. Đổ tất cả mọi tội lỗi lên đầu người thứ 3.

Gái Tây nhé – không bao giờ chấp nhận! Thích bồ bịch thì cho công khai luôn. Ly dị chia tôi nửa tài sản, tôi ôm tiền đi kiếm giai khác. Xong!

Đừng bảo Tây ít bồ bịch. Họ có bồ bịch nhưng không dám công khai và ngang nhiên mang ra “chém” trong các cuộc vui như các bố các mẹ ở Việt Nam. Nếu bồ bịch họ phải cực kỳ âm thầm và kín đáo bởi vì nếu bị vợ/chồng phát hiện, cơ hội li dị sẽ cực kỳ cao. Ly dị là ra tòa chia đôi tiền bạc tài sản chứ không phải nhập nhằng giả vờ hứa sẽ chu cấp tiền nuôi con rồi biến đâu. Tiền nuôi con sẽ bị cắt thẳng vào lương. Mọi thứ cực kỳ rõ ràng và sòng phẳng. Cho nên đừng có dại mà đùa.

Ở Việt Nam ít ly dị chủ yếu do người vợ chịu đựng và chấp nhận cho nên “ngoại tình” mới nở rộ như hoa cỏ mùa xuân. Ngay trong bài báo, bà tiến sĩ nói: “Ngoại tình đã trở thành một chuẩn mực của xã hội Việt Nam”. Tôi choáng!

Phụ nữ Việt cần từ bỏ suy nghĩ chồng là tài sản!

Nếu tôi là người vợ phát hiện chồng ngoại tình, tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn về nguyên do. Tôi cần biết chồng còn yêu tôi hay vì lý do gì khác? Nếu hết yêu rồi thì không còn gì để níu kéo. Ly dị để giải phóng cho nhau, để chấm dứt sự đau khổ cho TÔI. Dĩ nhiên anh phải biết giới hạn của tôi, nếu còn yêu nhưng vì lý do nào đó như bị gài bẫy, bị gái hãm hiếp chẳng hạn thì có thể tha thứ nhưng phải thề không có lần thứ 2. Bởi vì tai nạn không bao giờ lặp lại 2 lần y chang nhau. Nếu có lần thứ 2 thì chắc chắn là cố tình và không thể tha thứ.


Nếu biết anh ta không còn yêu thương thì nên li dị để giải thoát

Một điều chắc chắn là tôi không bao giờ đi đánh ghen. Tôi đâu có quen biết cô kia? Cô ta mưu mô dụ chồng tôi thế nào tôi cũng không quan tâm. Điều tôi quan tâm nhất là chồng tôi, người tôi ăn ở bao nhiêu năm trời, người tôi vẫn hằng yêu thương kìa. Người thứ 3 không bao giờ là đối thủ của tôi. Tôi là người đến trước, cô ấy là người đến sau. Nếu chồng tôi thay lòng đổi dạ chọn người đến sau thì tôi phải chấp nhận. Tôi ngu gì mà giành giật cái KHÔNG THUỘC VỀ MÌNH? Bởi vì nếu tôi có thắng trong cuộc giành giật chồng thì tôi chỉ có được cái xác. Phần hồn của anh ấy vẫn sẽ thuộc về cô kia. Tôi không ngu và tôi không điên để khư khư chiếm hữu một cái xác không hồn.

Ở vị trí của người thứ 3 tôi cũng có thể hiểu được khi yêu 1 người đã có vợ và được người đó yêu lại, thậm chí yêu say đắm thì lại chả sướng quá. Ngang trái ở chỗ anh ấy đã có vợ, phàm là người ai cũng thích chuyện tình nó phải lâm li bi đát một tí. Yêu nhau mà không ai cản trở có khi lại chóng chán. Còn cứ phải ngăn sông cấm chợ, mong chờ thổn thức thì nó lại càng mãnh liệt cơ. Nếu người đàn ông cảm thấy đây mới đúng là tình yêu của đời mình thì sao? Việc anh ta công khai li dị vợ và chu cấp tiền nuôi con đàng hoàng thì có gì sai? Tại sao lại là lỗi của cô kia? Sau khi li dị, người đàn ông lấy cô nhân tình làm vợ thì cô ấy trở thành “đệ nhất phu nhân”. Cô ấy không có cướp giật chồng của ai hết. Cô ấy yêu và lấy người mình yêu làm chồng. Chẳng có gì sai.

Nhiều phụ nữ Việt Nam cần từ bỏ cái suy nghĩ chồng là tài sản, là vật sở hữu của mình. Không ai có quyền sở hữu ai hết. Vợ chồng đến với nhau bằng tình yêu hay tính toán vật chất cũng đều là sự tự nguyện và lựa chọn cá nhân, không phải mua bán sở hữu nô lệ. Khi không còn thỏa mãn cá nhân thì thôi, đường ai nấy đi. Người thứ 3 chỉ là 1 lối đi để thoát khỏi cuộc hôn nhân không tình yêu.

Khi ta không còn thấy tình yêu hiện diện trong hôn nhân nữa mà thấy nó ở 1 người khác (người thứ 3) thì việc đi theo “tiếng gọi tình yêu” là 1 điều cực kỳ dễ hiểu. Thế nhưng “ai cũng hiểu chỉ mình bà không hiểu”. Bà (vợ) phát rồ lên, đòi giết bằng được con kia? Điên! Tôi mà phát hiện ra chồng tôi “bồ bịch” tôi cũng phát rồ lên đấy, nhưng rồ với chồng tôi vì hắn đã gian dối phản bội tôi. Sau khi hiểu ra là vì chồng tôi hết yêu tôi rồi, đi yêu người khác thì tôi sẽ đau khổ lắm. NHƯNG kết cục thì tôi vẫn phải chấp nhận 1 thực tế là tôi không thể sống hạnh phúc với người KHÔNG YÊU TÔI. Và vì vậy tôi sẽ chia tay. Chia tay không phải là tôi chịu thua trong việc giành giật chồng. Mà chia tay để chấm dứt sự đau khổ của tôi và mở cho tôi một cơ hội mới để được hạnh phúc với một người đàn ông khác.

Thay vì giằng co vật vã níu kéo chồng và đánh ghen, tâm lý chiến với cô kia thì tôi sẽ cố gắng rút ngắn nỗi đau, ly hôn càng sớm càng tốt. Tôi phải sống tiếp vì bản thân và con cái. Cuộc sống còn nhiều điều tốt lành ở phía trước, tôi không muốn bị đắm chìm trong cái vũng lầy đen tối của đau khổ và thù hận. Như vậy khác nào tôi đã tự giết mình? Không. Tôi phải sống. Sống long lanh và lộng lẫy hơn cả người đàn bà cũ trong tôi!

Là tác giả cuốn “Hồi ký Tâm Phan”, “Sex và những thứ khác”, “Lần đầu làm mẹ”, “Yêu như là sống”, Tâm Phan được biết đến là một nhà văn trẻ mạnh mẽ và cá tính. Tâm Phan hiện đang sống cùng chồng và con gái nhỏ tại Geneva, Thụy Sĩ.

Nguồn: Theo Vietnamnet

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.