Ngày đó, tôi lên Hà Nội học đại học và sớm đem lòng yêu cậu lớp trưởng phong độ, đẹp trai. Lúc đó, tôi nhút nhát, rụt rè lắm. Có thích cậu ấy bằng thật cũng chỉ dám liếc trộm hay dõi theo từ phía sau mà chẳng dám thể hiện gì. Rồi thật mãn nguyện, cậu ấy cũng có tình cảm đặc biệt với tôi.
Chẳng còn lý do gì mà từ chối lời tỏ tình ngọt ngào của người mình yêu thương từ trước đó. Tôi chính thức có bạn trai khi đang là sinh viên năm 2.
Cuộc sống xa nhà, chúng tôi lại càng gần nhau hơn. Và chuyện gì tới cũng phải tới. Trong một lần cắm trại, chúng tôi đã vượt quá giới hạn mà chẳng hề lo lắng điều gì. Để rồi, sau đó tôi đã dính bầu và trở thành người bị bỏ rơi với một vết sẹo thật dài, thật sâu trong tim.
Khi biết tin tôi có bầu, cậu ấy cũng vừa lúc làm thủ tục đi du học. Lý do người yêu bỏ chạy ở đây là phải đầu tư cho sự nghiệp trước. Còn chuyện cái thai tùy tôi giải quyết, coi như cậu ấy không liên quan.
Tôi như chết đi sống lại trăm lần trong khoảng thời gian kinh hoàng ấy. Hiển nhiên, một đứa sinh viên nghèo như tôi làm sao có gan dám giữ lại con, rồi còn gia đình, rồi còn cuộc sống cho con sẽ như thế nào nếu giữ lại con. Tôi đã tự mình thực hiện kế hoạch tàn nhẫn nhất mà có lẽ đến hết đời này tôi vẫn không thể nào thấy mình hết tội lỗi với con.
Ngày đó, tiền thì ít, lại sợ tai tiếng nên tôi đã chọn bỏ con ở 1 phòng khám tư trong 1 con đường nhỏ. Biết là nơi kém chất lượng nhưng tôi vẫn đến mà cũng không quá lo lắng hậu quả sau này. Và đến tận khi kết hôn, tôi mới ngã ngửa vì vết thương lòng đó vẫn còn theo tôi mãi. Có lẽ đó là cái giá tôi phải trả.
Sau mối tình đầu đó, tôi không còn tin tưởng vào tình yêu nữa. Bỗng trở thành con người sống khép kín và rất ngại các mối quan hệ khác giới. Tôi cứ nghĩ mình sẽ chẳng thể nào mà yêu ai được nữa. Cho tới 1 ngày, tôi chính thức được anh mình làm quen – một khách hàng tiềm năng cho ngân hàng tôi làm. Lúc đó, tôi đã 29 tuổi, còn anh 35 tuổi rồi. Qua tiếp xúc, trò chuyện rồi hẹn hò, tôi thấy trái tim mình như đã yêu trở lại. Vậy là tôi chính thức nhận lời yêu anh sau 5 tháng tán tỉnh để 2 tháng sau đó làm đám cưới trong sự vui mừng của gia đình và bạn bè.
Cuộc sống mới bắt đầu rất hạnh phúc. Cứ ngỡ cuộc đời tôi được sang một trang khác, bớt dằn vặt, khổ đau vì quá khứ. Vậy mà, sau khi kết hôn 6 tháng, tôi vẫn không thấy mình có sự đổi khác gì. Cả 2 gia đình đều mong tôi sớm có con và bản thân vợ chồng tôi cũng vậy. Sốt ruột, lo lắng tôi chủ động đi kiểm tra sức khỏe sinh sản.
Khi đó, tôi chỉ đơn giản nghĩ, bác sĩ thăm khám rồi kê cho tôi ít thuốc bổ uống để hỗ trợ chức năng buồng trứng hay đại loại như vậy, chứ chẳng thể nào mà nghĩ được phải đối mặt với 1 tin sét đánh: “Cổ tử cung của em bị dính, khó có con lắm đây!”. Chưa hết bàng hoàng, bác sĩ hỏi tiếp: “Bỏ con mấy lần rồi mà cổ tử cung bị tổn thương nghiêm trọng thế này? Chắc lần trước người ta làm ẩu rồi”. Trời đất quay cuồng, đảo điên, tôi không còn đứng vững được trên chính đôi chân của mình. Tôi sốc và tuyệt vọng tới nỗi không thể khóc nổi nữa.
Ra khỏi phòng bác sĩ, tôi ngồi nghỉ ngơi một lát rồi lấy lại bình tĩnh ra về. Vừa về, chồng tôi đã hỏi kết quả ra sao. Vì chưa nghĩ ra cách giải quyết nên tôi quanh co nói dối. Thật không ngờ chồng tôi đã biết trước mọi chuyện. Anh lắc đầu chán nản nhìn tôi: “Đừng dối anh nữa, anh vừa gọi cho Huy (tên người bạn anh cũng làm ở phòng khám đó) và biết hết rồi”. Nói xong anh lặng lẽ bỏ đi. Tôi chỉ biết vừa khóc vừa xin lỗi anh.
Tôi biết phải làm sao để cho anh tha thứ cho quá khứ của mình, cho sự lừa dối anh trong thời gian qua? Thật lòng, tôi không muốn phải rời xa anh. Tôi cũng rất hối hận, có nỗi đau khổ nào hơn khi một người phụ nữ không thể làm mẹ được nữa? Giá như quá khứ tôi không yêu hết mình trong mối tình đầu đó thì hay biết mấy. Mong chị em cho tôi lời khuyên, làm sao để giữ được chồng và gia đình này đây?
Nguồn: Theo ngoisao
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.