Độc giả mục tâm sự thân mến! khi ngồi viết lên những dòng tâm sự này là lúc bản thân đang cảm thấy hụt hẫng và bế tắc vô cùng. Bởi người mà tôi yêu thương nhất đã lừa dối tôi suốt một thời gian dài.
Tôi là một cô gái sinh ra trên mảnh đất Thái Nguyên. Tôi thừa hưởng làn da trắng trẻo từ bố và thân hình cao ráo từ mẹ nên thường được hàng xóm khen xinh xắn và khéo ăn khéo nói.
Cũng như bao bạn bè, học hết cấp 3 tôi thi đại học và thi đỗ vào trường Đại học tự nhiên (Hà Nội). Tôi thuộc diện được ở kí túc xá nên ở luôn trong ký túc xá của trường.
Đối với nhiều bạn bè cùng khóa học tôi nổi tiếng là ngoan hiền, chính bởi vậy mà hết năm nhất đại học tôi vẫn chưa có cho mình “một mảnh tình vắt vai”.
Sang năm thứ hai đại học, trong một lần tham dự buổi tiệc cùng anh trai (anh trai tôi sinh năm 1987 và làm việc tại một công ty ở Hà Nội), tôi đã được anh giới thiệu với anh bạn của anh ấy, anh bạn này có tên là Tuấn.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi ấn tượng với anh Tuấn bới ngoại hình điển trai, cách ăn nói nhã nhặn và trông như “công tử con nhà giàu” – Bởi lúc đó tôi chưa biết nhiều về anh.
Tôi đã quen và yêu một bạn trai đại gia nhưng nỗi đau đầu đời cũng bắt đầu từ đây
Sau lần đầu tiên gặp mặt ấy, tôi và anh thường xuyên gặp nhau hơn (tất nhiên đó chỉ là những cuộc gặp riêng giữa hai người và không có sự góp mặt của anh trai). Cứ sau mỗi buổi trò chuyện đó tôi hiểu thêm về anh nhiều điều.
Anh kể cho tôi nghe nhà anh ở Hà Nội, anh là con một và bố mẹ đều là người gia giáo. Nên từ nhỏ anh rất được cưng chiều, hiện anh cũng làm một vị trí kha khá cùng với chỗ làm của anh trai tôi. Nhiều người bạn của anh thường gọi anh là “thiếu gia” mặc dù tôi không thích cách gọi đó lắm vì nó có điều gì đó xa cách.
Sau ba tháng tìm hiểu và anh “tấn công” tôi dồn dập cuối cùng tôi đã gật đầu đồng ý làm bạn gái anh. Nhiều người biết tin này vô cùng vui mừng và chúc mừng tôi vì có một người bạn trai vừa giàu có, ga lăng, phong độ và điển trai… Còn tôi cũng rất hãnh diện vì điều đó.
Tình yêu của chúng tôi cũng như bao cặp đôi khác, vui vẻ có cãi nhau cũng có, chỉ có điều tôi thường xuyên được anh tặng những món đồ đắt tiền (mà khi đó những cô bạn cùng phòng tôi mắt tròn mắt dẹt vì thèm thuồng).
Yêu nhau ba năm nên trong ngày sinh nhật của anh tôi muốn tặng cho anh một điều gì đó cực bất ngờ mà trước nay anh chưa từng nghĩ tới. Tôi lên kế hoạch và đi mua cho anh một chiếc bánh gato in hình hai đứa, kèm theo đó là một lá thư và bông hoa hồng trên tay (tôi muốn thể hiện một điều gì đó thật lãng mạn).
Tối hôm đó, tôi hẹn gặp anh trước cổng công viên (đối diện với khu chung cư mà anh sinh sống), anh nói anh đi làm về muộn nên hẹn tôi 21h, đúng 21h tôi có mặt ở công viên nhưng chờ mãi 1 tiếng rồi 2 tiếng trôi qua không thấy anh xuất hiện. Tôi bồn chồn, lo lắng và cầm điện thoại gọi cho anh nhưng đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”.
Tôi gọi liên tục khoảng 50 cuộc nhưng cũng trong vô vọng. Đến 11h30 tôi gọi lại và anh đã bắt máy nhưng giọng say mèm, anh nói “Anh xin lỗi, anh đi liên hoan với sếp nên quên mất và điện thoại thì hết pin”.
Tôi đã chờ anh để cùng dự sinh nhật nhưng lại thất vọng tràn trề
Lúc đó tôi đứng ngoài công viên và nước mắt lưng tròng vì người yêu tôi đã quên cuộc hẹn với tôi và say sưa nhậu nhẹt đến quên cả đường về. Tôi bỏ về trong đêm tối mặc dù khi đó tôi cũng rất sợ.
Hai ngày sau, tôi không hề nhận được một cuộc gọi hay dòng tin nhắn xin lỗi của người yêu. Tôi bèn gọi điện thoại thì anh nói rằng “Anh nghĩ chúng ta nên chia tay thì tốt hơn”. Tôi như lặng người đi vì nghĩ chẳng nhẽ vì mỗi tối hôm nọ mà anh vội vàng đưa ra lời quyết định. Tuy nhiên, tôi nói tôi không thích chia tay trên điện thoại nên cả hai hẹn gặp nhau nói rõ ràng vào tối hôm đó.
Anh đến ký túc xá của tôi, hai người im lặng một lúc lâu và tôi là người lên tiếng trước. Tôi hỏi lý do vì sao anh muốn chia tay tôi, anh ấp úng một lúc và nói rằng “Vì bố mẹ anh không thích em” (Mặc dù từ khi yêu nhau đến giờ tôi chưa hề ra mắt bố mẹ anh ấy), tôi nói “Vô lý, bố mẹ anh chưa gặp em làm sao lại không thích em được?”, rồi anh lại đáp “ờ thì cả họ hàng nhà anh cũng không thích em”. Nói đến đây tôi không còn biết nói gì nữa.
Tôi bắt anh nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi “Anh có còn yêu em nữa không?”, anh như một kẻ lạnh lùng mà khác hẳn với ngày xưa chúng tôi yêu nhau và buông thõng một câu “Không”.
Tôi không còn gì để nói với anh nữa, tôi ngồi ghế khóc tu tu một trận mà không biết anh bỏ đi từ lúc nào. Chuyện tình yêu đầy mặn nồng trong vòng ba năm của tôi kết thúc với một lý do “lãng xẹt”.
Bẵng đi một thời gian, có một cậu bạn khác đến tán tỉnh tôi, và rồi trong một lần đi dạo tôi và cậu bạn ấy vào quán ăn mà khi xưa tôi và anh thường lui tới. Vừa ngồi được một lúc, tôi nghe giọng nói quen quen, quay lại thì tôi bắt gặp anh đang trò chuyện và âu yếm một cô gái khác. Anh cũng vừa ngẩng đầu lên và chạm vào mắt tôi. Cậu bạn đi bên cạnh tôi biết ý nên đã nhanh chóng kéo tôi ra chỗ khác. Nhưng trong đầu tôi vẫn luôn ám ảnh về buổi gặp lại ngày hôm đó.
Giá như không có buổi gặp lại anh hôm đó thì tôi đã cất giấu anh vào tận sâu trong trái tim của mình, và có lẽ là đã đổ gục trước cậu bạn trai tốt bụng kia, nhưng giờ đây khi gặp anh tôi lại có vô vàn câu hỏi muốn được nghe anh giải đáp, câu hỏi chính vẫn là thông tin về cô gái mà anh âu yếm trong quán ăn kia. Liệu tôi có nên gặp anh và hỏi anh là đã lừa dối tôi từ khi nào hay không? Và hiện giờ tôi phải làm sao để không nghĩ nhiều về mối tình ba năm này?
Nguồn: Theo pnn
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.