Tâm sự của người đàn ông luôn bị nhà vợ cho là “tu hú” nuôi con kẻ khác

Tâm sự của người đàn ông luôn bị nhà vợ cho là

Tôi năm nay 39 tuổi, hiện đang sống cùng con trai 10 tuổi. Vợ tôi đã qua đời vì bạo bệnh cách đây 1 năm, đó là một mất mát lớn lao cho cuộc sống của cha con tôi, vì lúc sinh thời vợ tôi là người vợ, người mẹ, người con dâu tuyệt vời. Suốt 10 năm sống cùng nhau, vợ chồng tôi chưa bao giờ to tiếng, cãi vã. Dù là gái thủ đô nhưng vợ tôi về quê chồng cũng chẳng ai chê được câu nào. Đã một năm trôi qua, cuộc sống của bố con tôi đã dần ổn định lại. Nhưng mới đây lại có một “sóng gió” ập đến, khiến tôi rất khó nghĩ, và điều quan trọng nhất, tôi sợ làm tổn thương con trai, tuy nhỏ tuổi nhưng cháu có suy nghĩ, cảm nhận hơn hẳn bạn cùng trang lứa.

Ngay từ đầu, vợ chồng tôi đến với nhau, đã không nhận được sự đồng ý, ủng hộ của gia đình vợ. Bố mẹ vợ luôn chê tôi là nhà quê, không xứng đáng với cô ấy. Thực sự tôi cũng cảm thấy thật may mắn khi có được em trong cuộc đời. Vợ tôi là giảng viên một trường đại học, xinh đẹp, cao ráo, gia đình lại có điều kiện. Tôi biết ngoài tôi – một học viên Ngoại ngữ đem lòng yêu cô giáo thì còn có rất nhiều chàng trai có điều kiện, địa vị theo đuổi. Chúng tôi đã vượt qua sự ngăn cấm của gia đình vợ để kết hôn. Vợ tôi cũng không dấu giếm, trước tôi em đã yêu 1 người, nhưng anh ta đi tu nghiệp nước ngoài và phụ lại tình cảm của em. Nhưng tôi khẳng định tình yêu của họ là hoàn toàn trong sáng, bởi em đến với tôi trinh nguyên trọn vẹn. Tôi càng trân trọng và yêu thương vợ hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Sau đám cưới, bố mẹ vợ từ mặt cả hai vợ chồng, chúng tôi phải thuê nhà ở ngoài. Hai vợ chồng phải rất khó khăn, tiết kiệm mới gom góp đủ tiền mua căn hộ chung cư hiện nay. Có lẽ vì lao động vất vả, làm việc quên ngày đêm nên vợ tôi mới ra đi sớm thế. Cứ nghĩ đến những ngày tháng vất vả của vợ, tim tôi như thắt lại. Tôi luôn trách mình bất tài để vợ con vất vả, nhưng tuyệt nhiên vợ tôi chưa bao giờ hối hận hay trách móc gì tôi. Có lẽ, tôi đã từng là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian.

Bố con tôi đã dần ổn định lại. Nhưng mới đây lại có một “sóng gió” ập đến (ảnh minh họa)

Nói về bố mẹ vợ, họ là người có thân thế, địa vị và tiềm lực kinh tế nhưng theo tôi, họ là những người cạn tình, không sâu sắc. Vì bị chúng tôi đặt vào tình thế “đã rồi” nên bố mẹ rất bực bội và lúc nào cũng nói đứa trẻ không phải con của tôi. Rồi còn đưa ra lập luận, trước khi chúng tôi cưới 2 tháng, người yêu cũ của cô ấy về, hẳn anh ta mới đích thị là cha đứa bé. Nhưng bố mẹ vợ đâu biết, khi anh ta về, vợ tôi đã có bầu rồi. Gia đình vợ đã rất nhiều lần nói sau lưng tôi đứa bé không phải là của tôi. Những lúc như thế tôi rất bực mình, có càn nhằn nhưng vợ luôn cầu xin tôi chỉ cần 2 vợ chồng biết không phải vậy là được, đừng đôi co hay chấp bố mẹ, lại khiến ông bà càng giận hơn. Nhìn em khóc lóc, u buồn tôi lại chẳng nỡ, nên đành giả điếc cho yên chuyện. Rồi vợ tôi sinh con trai, trộm vía, cu cậu đẹp và đáng yêu, nó lấy hết nét đẹp của 2 vợ chồng nên ông bà ngoại lại càng cưng nựng. Nhiều lần mẹ vợ còn nói trước mặt tôi “đấy nhìn xem, cháu của tôi đẹp thế này, thông minh sáng láng vậy, làm sao là con của gã lù khù, cù lần, nhà quê như anh được”. Những lúc như thế tôi giận lắm, nhưng rồi lại nghĩ, “thế đấy, con trai tôi đẹp, giỏi giang là lấy gen của cả hai vợ chồng”. Cu cậu lớn lên, càng tỏ rõ là một đứa trẻ thông minh, bạo dạn. Vì vợ chồng tôi hay giao tiếp hằng ngày bằng tiếng anh nên con trai tôi 6 tuổi đã giao tiếp thông thường nhuần nhuyễn, học văn hóa cũng rất khá, luôn dẫn đầu lớp. Suốt từ khi đi học tới giờ, năm nào cũng đạt học sinh giỏi cấp thành phố. Khỏi phải nói vợ chồng tôi vui sướng tự hào đến nhường nào, ông bà ngoại cũng lấy thành tích của cháu ngoại làm sự hãnh diện với bạn bè, hàng xóm. Khi con trai tôi được thừa nhận là xuất sắc hơn bạn cùng trang lứa thì phía bên gia đình vợ suy nghĩ đứa bé không phải con tôi lại “sống” dậy. Vợ tôi đã nói rất nhiều nhưng mẹ vợ vẫn quả quyết một mực, “tôi chẳng tin, dòng giống nhà đó là nảy nòi được đứa thông minh như vậy sao” nhiều lần vợ tôi khóc lên mà nói “mẹ nói vậy hóa ra con gái mẹ là kẻ lăng nhăng, vớ vẩn sao” nhưng mẹ vợ vẫn nói cả vú lấp miệng em “lăng nhăng có chọn lọc” rồi “kiếm con của người giỏi là người phụ nữ thông minh”… tôi thật không thể hiểu được, trong đầu mẹ vợ tôi đang nghĩ gì mà lại nói vậy. Nếu sự thật có như bà nghĩ và là người trọng danh dự sĩ diện như bà nói thì bà cũng không nên nói ra mới đúng. Đằng này… mẹ vợ nhắc đi nhắc lại suốt thời gian qua rất nhiều lần rồi nên tôi cũng chẳng thèm để ý, bởi thú thực tôi nghĩ “hỗn” là chẳng thèm chấp bà; lời nói của bà không đáng để tôi lưu tâm. Tôi luôn lờ như mình chưa nghe, chưa thấy điều gì.

Vợ tôi đã nói rất nhiều nhưng mẹ vợ vẫn quả quyết đứa bé không phải con tôi (ảnh minh họa)

Rồi vợ tôi bị bệnh, mọi quan tâm chăm sóc suy nghĩ dồn vào vợ tôi hết. Chẳng ai còn nhớ hay nhắc đến chuyện con trai tôi mang gien của ai nữa. Đến khi vợ tôi qua đời, nhiều lần mẹ vợ sang nhà nói, để bà nuôi thằng nhỏ. Tôi kiên quyết không đồng ý, nói với mẹ “con của con, con tự chăm sóc được. Khi nào có thời gian, sẽ cho cháu về thăm ông bà ngoại” nhưng mẹ vợ thì nói “anh là đàn ông, đừng như “tu hú” nuôi con cho kẻ khác thế. Nó không phải con anh đâu, nhưng đúng là cháu của tôi. Để tôi nuôi, không phải tội anh quá”. Thực lòng lúc ấy tôi điên lắm, muốn dắt tay đuổi bà ra khỏi nhà. Tôi không nghĩ mẹ vợ lại dai dẳng, mù quáng và ấu trĩ đến vậy. Nhưng sợ làm ầm lên, con trai tôi nghe thấy cháu sẽ suy nghĩ. Tôi nói, tôi khẳng định nó là con tôi, con của vợ chồng tôi, và yêu cầu bà đừng nhắc lại nữa. Sau đó, nhiều lần, mẹ vợ nhắn tin, gọi điện lấy sĩ diện đàn ông để “kích bác” tôi nhưng chẳng thể nào lay chuyển được. Bởi tôi khẳng định 100% bé là con của tôi. Với tôi thì chẳng sao, mẹ nói gì, làm gì thì kết quả vẫn chỉ có một nhưng tôi luôn sợ, mẹ vợ sau lưng tôi sẽ nhồi nhét, gieo những suy nghĩ vẩn vơ vào đầu con trai non dại của tôi. Nếu có chuyện đó chắc cháu sẽ suy nghĩ nhiều lắm, vì nó chín chắn, sâu sắc hơn bạn cùng trang lứa. Gần đây, mẹ vợ lại yêu cầu tôi, đưa con đi giám định AND để khẳng định chắc chắn, nếu đúng con tôi bà sẽ không làm phiền, còn không phải thì bà sẽ đưa cháu về nuôi, bởi nó đích thị là con của con gái bà, cháu ngoại 100% của ông bà. Nhiều lúc, thấy bực mình, phiền phức tôi định đồng ý với đề nghị đó của mẹ vợ cho yên thân nhưng khi nghĩ làm vậy sẽ tổn thương con trai tôi lại chẳng dám. Tôi cũng đã định đưa con đến nơi khác sinh sống tránh bị gia đình ngoại làm phiền nhưng cách đó cũng không ổn, hơn nữa nơi đây còn lưu lại biết bao kỷ niệm của vợ, tôi đi sao đành. Mỗi ngày, mẹ vợ đều nhắn tin làm phiền, khiến tôi phát điên, chẳng thể chú tâm vào công việc, nhưng tôi cũng chẳng nghĩ ra cách nào để giải quyết dứt điểm với bà. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.

Ngọc S

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.