Học xong trung cấp, không kiếm được việc làm, tôi quyết định nghe theo giới thiệu của cô bạn cùng làng, đi làm công nhân. Do có bằng cấp hơn so với mặt bằng công nhân khác, tôi được giữ vị trí kiểm tra chất lượng sản phẩm.
Do công việc này, tôi nhanh chóng quen với Bình, tổ trưởng tổ sản xuất. Mỗi lần tôi phát hiện ra sản phẩm có lỗi, anh ta lại dùng những lời ngọt như mía lùi của mình để làm giảm nhẹ vấn đề. Vậy là tôi lại trừng mắt một cái ra vẻ cảnh cáo, bắt sửa lại chứ không hề báo cáo lên cấp trên.
Cứ như vậy, mối quan hệ giữa 2 chúng tôi gắn bó dần. Khi cùng đi ăn, anh cũng giúp tôi xếp hàng, lấy cơm cho tôi. Kỳ thực mà nói, không những mồm mép lanh lợi, Bình còn sở hữu vẻ ngoài đẹp trai không kém mấy anh chàng ca sĩ, dáng người lại cao ráo, khỏe khoắn. Thế nhưng, khi biết gia cảnh anh nghèo khó, ở vùng quê hẻo lánh, ngay cả đi lại cũng khó khăn, tôi cố dằn lòng mình lại để không rơi vào mối quan hệ sâu đậm với anh chàng này.
Thế nhưng, việc gì đến vẫn phải đến, ngày ngày tiếp xúc, tình cảm của tôi dành cho Bình cứ sâu đậm dần, không thể đừng được. Khi đã chính thức yêu nhau, Bình cũng thừa nhận với tôi không muốn về quê sống nữa. Anh đồng ý sẽ sinh sống ở quê nhà tôi. Anh cũng cho biết mình có một anh trai ở nhà chăm sóc bố mẹ, nên có thể yên tâm làm ăn, sinh sống xa nhà.
Thời gian trôi qua thật nhanh, năm mới lại đến. Chúng tôi bắt đầu bàn tính việc về quê nhà ai ăn Tết. Bình cho biết anh đã nhượng bộ, đồng ý sau này về quê tôi sinh sống, vì vậy năm nay tôi phải nhượng bộ, về quê anh một năm. Nghe vậy, tôi cũng không có cách gì từ chối, liền kiếm cớ gọi điện thông báo với bố mẹ, năm nay làm tăng ca, nên không tiện về quê ăn Tết.
Nếu như hôm đấy không vô tình nghe được cuộc trò chuyện điện thoại của Bình và chị gái, tôi đã có thể bị bắt nhốt trong núi, đem bán không biết chừng.
Nhờ nghe được cuộc điện thoại định mệnh, tôi mới biết sự thật về người yêu mình.
Hôm đó, Bình được nghỉ, nói rằng sẽ ở nhà nấu cơm cho tôi ăn, không phải ăn cơm căng tin. Đúng hôm ấy ở xưởng lại mất điện, nên tôi được về sớm. Vừa về đến trước cửa phòng, tôi nghe thấy giọng Bình đang gọi điện thoại, dường như có chút tranh cãi. Dù tôi chưa mở cửa, nhưng do tường nhà cách âm kém nên vẫn nghe được trong nhà nói chuyện. Mẹ Bình ở nhà bị bệnh tim, không biết phải làm sao. Phải nghĩ ra cách gì nhanh chóng kiếm được số tiền lớn để có tiền chữa trị. Mà tiền lương của anh thì quá thấp. Không bằng là sắp tới, anh sẽ mời một cô gái về nhà. Sau đó bắt gia đình cô ta phải chuộc tiền…
Tôi dường như không tin vào tai mình, trong lòng hoảng loạn, cố nín khóc chạy vội về phòng trọ của mình.
Anh ta luôn mồm nói yêu tôi, hóa ra để lừa tôi về nhà, sau đó tống tiền gia đình tôi. Không trách vì sao những lúc bên nhau, dù anh luôn nói những lời lẽ đầy yêu thương, nhưng mặc nhiên không bao giờ tặng tôi dù chỉ một món quà nhỏ. Tôi không phải là người tính toán chi li, lại cũng không đòi hỏi, chỉ nghĩ đơn giản là kiếm một người đàn ông tốt tính cùng chung sống. Hóa ra anh ta chưa bao giờ chi tiêu gì cho tôi. Hóa ra bởi anh ta có trọng trách vô cùng quan trọng, dùng vỏ bọc tình yêu để lừa tiền bạc.
Tôi đã có nguy cơ bị bắt cóc, tống tiền.
Cũng may tôi còn kịp phát hiện ra sự việc. Tôi tìm lý do, gọi điện nói không đến ăn cơm được. Sau đó, tôi vội vàng xin nghỉ việc, thay số điện thoại và chuyển đến nơi khác sống. Từ đó, tôi cũng mất niềm tin với người lạ. Tôi cũng không bao giờ yêu người ở vùng khác nữa, mà phải tìm hiểu rõ ngọn ngành, quê quán, gốc tích. Nếu không như vậy, có khi tôi bị bán mất xác có ngày.
Khánh An
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.