Vũ mới vừa ra trường 6 tháng nhưng cũng đã kịp nhảy việc, đến công ty này là công ty thứ hai. Tốt nghiệp cao học ngành quản trị truyền thông ở Trung Quốc với tấm bằng ưu, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là về Việt Nam cậu sẽ được tiếp đón trọng thị và mời về làm việc ở các công ty truyền thông như cậu từng tưởng tượng. Dù sao với một sinh viên mới tốt nghiệp thì có việc làm và đúng chuyên ngành đã là một may mắn so với hàng chục ngàn cô cử, cậu cử đang ôm bằng mà khóc ròng vì thất nghiệp.
Hồi đầu mới về nước, Vũ ảo tưởng lắm! Nghĩ những kiến thức mà mình đã được tôi luyện từ nước ngoài sẽ là tấm bùa hộ mệnh hữu hiệu cho công việc, ai ngờ đâu, khi đến phỏng vấn xin việc lần đầu, Vũ là một trong những ứng viên “vớt” vào vị trí nhân viên truyền thông vì mối quan hệ với người nổi tiếng.
Đi làm được một thời gian ngắn ở công ty đó thì Vũ nản hẳn vì nhiều lẽ: Nào thì là chuyện ma cũ – ma mới lườm ngó, rình mò nhau trong công việc, nào thì là KPI, nào thì là báo cáo với kế hoạch, và cả những việc “trên trời” sếp giao mà Vũ chả hiểu phải bắt đầu từ đâu…Ngần ấy những vấn đề đổ ập vào đầu cậu trai trẻ khiến Vũ nản, thế là sau ba tháng Vũ nộp đơn xin nghỉ việc với lý do “không đủ năng lực chuyên môn để làm việc”.
Nghỉ ngơi hơn tháng ở nhà để tịnh tâm và nghĩ lại công việc đầu đời mà Vũ đã làm, xem mình đúng sai ở đâu và làm thế nào để hạn chế những khuyết điểm của bản thân, Vũ nghĩ đi nghĩ lại “Kiểu gì cũng phải đi làm cho nó vỡ ra, chứ cứ nằm nhà nghĩ thì ì trệ mất!”. Thế là cậu làm CV và ứng tuyển vào một công ty truyền thông có quy mô hơn công ty cũ, chức danh tương đương nhưng “oai hơn vì dù sao cũng là đơn vị có tiếng” Vũ nghĩ thế!
Với kinh nghiệm từ 3 tháng được Vũ ghi khống là 1 năm, cộng thêm những mối quan hệ với những người nổi tiếng, cậu được công ty sếp vào vị trí nhân viên truyền thông với nhiệm vụ chính là lên kế hoạch mời sao đến phỏng vấn, ghi hình và các công việc lặt vặt khi được yêu cầu. Vũ sung sướng lắm, vì lần thứ hai đỗ phỏng vấn, mà lại là công ty to hơn, cậu lên facebook lu loa khắp nơi để chia vui!
Ngày đầu đi làm, Vũ dậy từ 6 giờ sáng, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, anh thậm chí còn ăn cả xôi đỗ, món ăn quen thuộc mỗi khi có dịp quan trọng như thi cử, xin việc…mọi thứ rất trau chuốt, Vũ cũng không phải là ma mới nên cũng yên tâm đôi phần, “Mình sẽ làm thật tốt!” Vũ tự nhủ, thế nhưng khi đến công ty Vũ mới thực sự bị “ngợp” trước văn hóa làm việc mà Vũ đang nuôi mộng “đó là thiên đường của tôi”.
Sau khi đi chào hết mọi người trong phòng ban, Vũ cùng các đồng nghiệp mới được bố trí vào vị trí ngồi, vừa ngồi xuống thì có một “ma cũ” đi ra hỏi “Em là nhân viên mới à?” Vũ cười thân thiện vâng dạ thì anh “ma cũ” bảo: “Em ra quán café bên cạnh mua hộ anh 8 ly café, anh là Toàn leader của em!”. Nói xong, anh đi thẳng cũng chẳng đưa cho Vũ đồng nào, nghĩ mình là “ma mới’ muốn lấy lòng đồng nghiệp nên Vũ đứng dậy đi ngay, 8 cốc café vị chi là 240 nghìn đồng được Vũ khệ nệ bê đến từng bàn, nhưng mọi người chẳng lấy làm thỏa mãn hay cảm ơn cậu một câu, cứ điềm nhiên uống như việc dĩ nhiên phải vậy. Thái độ này ở công ty cũ Vũ chưa từng gặp qua nên cũng hơi bị sốc, lòng cậu trấn an “Thôi không sao!”.
Vũ về chỗ ngồi vừa bật máy tính lên thì một “ma cũ” khác lại đến, ôm một xấp giấy tờ đặt xuống bàn rồi bảo “Em mang sang tầng 10, tòa nhà bên cạnh công ty đưa cho chị Dung cho anh” rồi đi thẳng, cũng “chuyên nghiệp chẳng kém anh trưởng nhóm là mấy! Thế là Vũ lại cong đuôi ôm sấp tài liệu mang đi.
Ngồi lại bàn làm việc thì có một chị đồng nghiệp đến, đưa cho một xấp quy chế và giấy tờ, nói gọn lỏn “Đọc đi để chiều họp!” rồi đi luôn, không nói thêm câu gì nữa. Thế là Vũ ngồi ôm đống công văn đến quá giờ ăn trưa mới giật mình đứng dậy!
Luôn có tư duy “đừng bao giờ đi ăn một mình” nên Vũ rủ anh trưởng nhóm và anh “ma cũ” khi nãy đi ăn, cả hai mỉm cười xã giao rồi cùng đi với Vũ, suốt đường đi dù cậu có hỏi han nhưng hai anh cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện rồi trao đổi với nhau, coi Vũ như người ngoài, cậu có tý chạnh lòng nhưng vẫn nín nhịn. Ăn xong, hai người đứng lên trước và để Vũ trả tiền ba suất ăn như lẽ đương nhiên. Học ở nước ngoài 3 năm, Vũ lại bị sốc khi chứng kiến cách hành xử của hai đồng nghiệp.
Buổi chiều vào họp, trưởng nhóm yêu cầu mọi người khái quát lại tài liệu đã đọc lúc sáng rồi anh phát biểu những vấn đề về chuyên môn nhưng sai rất nhiều kiến thức cơ bản. Vũ còn quá trẻ người non dạ nên thẽ thọt “xin có ý kiến”, rồi cậu chỉ ra cái sai của trưởng nhóm, mọi người đưa mắt nhìn Vũ rồi lại nhìn trưởng nhóm thấy anh ta mắt nặng như đeo chì, cậu đồng nghiệp vừa vào biết ý đá chân Vũ một cái thì cậu mới hiểu ra và ngồi xuống.
Trưởng nhóm thấy Vũ có vẻ “ngược sóng” nên đã mượn cớ trả thù riêng liền mỉa mai Vũ là thạc sỹ mà sao lại chấp nhận công việc của một nhân viên? Tại sao lại nghỉ ở công ty cũ? Vũ im lặng ngồi chịu trận trong nặng nề vì sai lầm cơ bản của mình ngay ngày đầu đi làm.
Rời công ty sau 8h tối khi đã đọc thêm nhiều tài liệu và công việc mà người trước làm ở vị trí này, Vũ ra về trong mệt mỏi với đủ thứ nghĩ ngợi vẩn vơ trong đầu “Ngày đầu đã mất lòng sếp thế này? Những ngày tiếp theo phải thế nào đây? Mai mà sếp lại bắt đi mua café nữa thì phải làm sao?” nghĩ ngợi vẩn vơ thì đã về đến nhà, Vũ chặc lưỡi “Thôi thì đi một ngày đàng…”
Nam Trung
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.