Đến công sở có “cạ cứng”, vui hơn cả Tết!

Đến công sở có “cạ cứng”, vui hơn cả Tết!

Tôi mới ra trường và đi làm lần đầu tiên, thoắt cái đã gần 2 năm tôi làm việc ở công ty này. Và nói thật, tôi chưa một giây phút nào cảm thấy chán nản công việc hay chán ghét gì đồng nghiệp của mình, bởi vì họ đều là những người bạn đáng mến, khác hẳn với tất cả những câu chuyện đồng nghiệp đố kị, ganh ghét, chơi xấu hay nói đểu nhau nhan nhản trên báo mạng mà tôi từng đọc.

Lần đầu tiên đi làm, một con bé 22 tuổi tốt nghiệp ra trường làm trái ngành, kinh nghiệm ít ỏi từ thời gian học đại học tôi làm cộng tác viên và tấm bằng ưu đủ để đơn vị tuyển dụng đặt niềm tin là tôi có thể làm được việc. Làm truyền thông, một ngành mà tôi chưa từng thử sức bao giờ nhưng với tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ, cộng với sự sợ hãi khi nghĩ đến hai từ “thất nghiệp” sau khi tốt nghiệp, nỗi xấu hổ với cha mẹ, với bạn bè đủ để tôi rải CV khắp nơi để xin việc. “Cứ xin được việc gần với ngành mình học cũng được, sau đó tính sau”. Tôi đi làm với tâm thái như thế!

Đến công sở có “cạ cứng”, vui hơn cả Tết!

Được nhận vào làm rồi thì nỗi lo lắng về chuyện đồng nghiệp khiến tôi cũng hoang mang và dè chừng lắm, bạn đồng nghiệp không giống như bạn đại học, đây là một môi trường mới, đọc qua trên báo chí thì có vẻ áp lực và “rất khủng khiếp”. Tôi nghiên cứu đủ các loại “binh pháp” để chung sống hòa bình chốn công sở, làm thế nào để không mất lòng mọi người, làm thế nào để xa lánh thị phi, làm thế nào để không bị cô lập…đủ thứ bí kíp công sở mà thú thực đọc xong tôi bắt đầu sợ đi làm “công sở kinh khủng đến thế ư? Đây là môi trường trí thức ư?” tôi đã từng nghi ngờ về môi trường và đồng nghiệp như thế!

Tham khảo xong các loại bí kíp, tôi quyết định mình cứ sống thật với bản chất của mình, không cần phải giả tạo để lấy lòng người khác làm gì cả! Quan trọng là mình đến đây là để làm việc, không phải là để chia bè kéo cánh hay gieo rắc thị phi. Với tiêu chí đó, tôi đi làm có vẻ bớt sợ hãi hơn…

Ngày đầu đi làm chẳng đáng sợ như tôi tưởng mà lại còn rất vui. Một nhóm bạn đồng nghiệp mới tuyển vào cùng nhau, bằng tuổi nên bắt chuyện rất nhanh. Mọi ngại ngần nhanh chóng xóa bỏ vì chúng tôi đều làm ở ban mới, đều chưa từng có nhiều kinh nghiệm. Sau đó, chúng tôi được phổ biến về quy định của công ty và được trưởng phòng nhân sự dẫn đi chào mọi người trong công ty, ai cũng tươi cười và đáp lễ lại chứ chẳng có thái độ gườm ghè gì chúng tôi cả.

Chúng tôi được phân vào phòng làm việc chung cùng với những anh chị đồng nghiệp lâu năm ở công ty nhưng cũng chẳng có ai nhờ hay sai chúng tôi đi pha café hay in tài liệu như những gì tôi đọc được. Thoắt cái đến giờ trưa, nhóm đồng nghiệm mới rủ nhau đi ăn trưa công sở và tám chuyện. Tầm tuổi nhau nên chuyện trên trời dưới đất, chẳng ai tỏ ra sang chảnh gì, có kinh nghiệm gì thì nói thẳng cho nhau, team 5 người chúng tôi thực sự là vui!

Chiều bắt đầu vào học chuyên môn, thao tác và hướng dẫn qua về các vấn đề liên quan, chúng tôi nhập cuộc rất nhanh, đứa nào không hiểu thì hỏi luôn trưởng nhóm hoặc quay sang hỏi nhau. Kết thúc ngày làm việc đầu tiên trong thoải mái và vui vẻ!

Đến công sở có “cạ cứng”, vui hơn cả Tết!

Những ngày sau đó tôi cũng bắt nhịp vào với công việc và tìm thấy niềm vui từ nó nên làm rất hăng say. Đồng nghiệp mới đi pha café thì nhẹ nhàng pha thêm một ly rồi để lên bàn tôi nháy mắt một cái rất tình cảm. Con gái với nhau thôi, không phải tình công sở “ác liệt” như trên báo kể đâu! Thời gian trôi nhanh hơn tôi tưởng, có khi được nghỉ giữa giờ một chút là mấy đứa lôi nhau ra tám chuyện vui vẻ, câu chuyện tầm phào và chẳng làm hại đến ai, những khúc mắc trong khi làm việc mà chưa hiểu thì đứa này hỏi đứa kia, không biết thì hỏi trưởng nhóm. Trưởng nhóm là sếp nữ, làm việc rất pro nhưng sống cực kì tình cảm và biết lắng nghe. Đó là một sự may mắn của chúng tôi, những ma mới lần đầu đi làm!

Sáng mở mắt rất thực sự thấy lòng thư thái, đi xe trên đường đi làm cũng thấy vui vẻ, công việc luôn hoàn thành đúng deadline, đồng nghiệp mến nhau đến mức nấu cơm mang cho nhau ăn cùng, pha bình trà chanh mang đi rót cho cả nhóm uống đổi khẩu vị, cuối tuần “hấp” lên là rủ nhau đi bia bọt, tâm sự chán chê chuyện ế, chuyện bố mẹ lo ở giá, chẳng bao giờ nói xấu sếp hay nói xấu gì các anh chị đồng nghiệp khác…rồi bữa trưa thì mỗi ngày rủ nhau đi một quán bún, miến, cơm, phở hầm bà lằng để khám phá, check hàng các kiểu…Cuộc sống công sở với tôi chưa bao giờ là gánh nặng như mọi người than thở trên mạng.

Đến công sở có “cạ cứng”, vui hơn cả Tết!

Có thể do tôi may mắn vì gặp được môi trường tốt, nhưng cá nhân tôi nghĩ, không có môi trường tốt hay môi trường xấu chỉ là do bản thân mình có thể thay đổi chính mình để thích nghi hay không, như các cụ nói “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” đó thôi – nếu bạn ở môi trường xấu không có nghĩa bạn là người xấu và ngược lại.

Hai năm qua, thời gian không ngắn không dài nhưng đủ để tôi cảm thấy yêu công ty, yêu công việc, yêu mến những người bạn đồng nghiệp của mình, dù cho đôi khi áp lực công việc và những vấn đề liên quan vẫn xảy đến, nhưng trên hết tôi nhận thấy rằng ”nếu bản thân mình coi trọng công việc, tôn trọng những người xung quanh và sống chân thành thì bạn có thể sống ổn ở bất cứ môi trường nào!”.

Phượng Ớt

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.